Nhạc phẩm nổi tiếng Chuyện Hẹn Hò được nhạc sĩ Trần Thiện Thanh phổ nhạc từ bài thơ Ngập Ngừng của nhà thơ Hồ Dzếnh.
Ngập Ngừng là một bài thơ nổi tiếng của Hồ Dzếnh, nằm trong tập thơ “Quê Ngoại”, xuất bản năm 1943.
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
Ðể lòng buồn tôi dạo khắp trong sân
Ngó trên tay, thuốc lá cháy lụi dần…
Tôi nói khẽ: Gớm, làm sao nhớ thế?
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
Em tôi ơi! tình có nghĩa gì đâu?
Nếu là không lưu luyến buổi sơ đầu?
Thuở ân ái mong manh như nắng lụa
Hoa bướm ngập ngừng, cỏ cây lần lữa
Hẹn ngày mai mùa đến sẽ vui tươi
Chỉ ngày mai mới đẹp, ngày mai thôi!
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
Tôi sẽ trách – cố nhiên! – nhưng rất nhẹ
Nếu trót đi, em hãy gắng quay về
Tình mất vui khi đã vẹn câu thề
Ðời chỉ đẹp những khi còn dang dở
Thư viết đừng xong, thuyền trôi chớ đỗ
Cho nghìn sau… lơ lửng… với nghìn xưa…
Không chỉ xuất hiện trong thi ca, không khí bàng bạc tính chất lãng mạn và thi vị của Ngập Ngừng còn lan tỏa sang cả lĩnh vực âm nhạc, với những nhạc phẩm phổ nhạc, lấy ý hoặc từ ngữ từ những câu trong bài thơ như:
- Anh Cứ Hẹn – Anh Bằng
- Chuyện Hẹn Hò – Trần Thiện Thanh
- Ngập Ngừng (Em Cứ Hẹn) – Hoàng Thanh Tâm
Càng giúp cho bài thơ đi sâu hơn vào lòng người thưởng ngoạn nghệ thuật nói chung, hay thế giới thơ của Hồ Dzếnh nói riêng ..
Đọc thêm: Hồ Dzếnh & Những bài thơ phổ nhạc
– Bài viết: Ngập ngừng
– Nguồn tin: Wikipedia
– Đường dẫn: https://vi.wikipedia.org/
– Truy cập gần nhất: 2021.05.25 12:19 VST
Chuyện Hẹn Hò – Trần Thiện Thanh (Thanh Trân Trần Thị)
Hẹn chiều nay mà sao không thấy em
gió hiu hiu, lòng bỗng nghe lạnh thêm
chiều mù sương hay mù khói thuốc anh
em không lại anh nhủ lòng sao đây
Em cứ hẹn chiều mai rồi lại không thấy em
áo ai xanh hờ hững đi vào đêm
đợi một giây nghe bằng thế kỷ sầu
em mới yêu lần đầu, anh đã yêu lần sau
Chắc tại chiều hôm nay không còn nắng
để thêm hồng đôi má thắm giai nhân
chắc tại mưa nơi vùng xa tít đó
sợ mưa lạc đường làm ướt áo em anh
Hay tại ngày hôm kia em gần khóc
anh lại vụng về quên lau mắt thu mưa
thôi em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé
để anh buồn như anh chàng làm thơ
Em có hay trời buồn trời chuyển mưa đó không
biết yêu em là biết nghe chờ mong
chuyện tình yêu muôn đời kiếp đến nay
nàng cứ quên hẹn hoài, chàng cứ mong chờ ai ..
Anh Cứ Hẹn – Anh Bằng
Anh cứ hẹn nhưng anh đừng đến nhé
để một mình em dạo phố lang thang
quán vắng quanh đây nụ hôn quá nồng nàn
em bước vội để che hồn trống vắng
Anh cứ hẹn nhưng anh đừng đến nhé
để chuyện tình em đợi đến si mê
những lúc xa nhau là tiếng sóng gần kề
không dỗi hờn xót xa làm ướt mi
Tình yêu chỉ đẹp phút hẹn thề
tình yêu sẽ buồn khi bước vào vòng đam mê
tình như trái mộng chín rung rinh trên đầu cành
tình như nắng lụa hóa mộng mơ
Anh cứ hẹn nhưng anh đừng đến nhé
tình chỉ đẹp khi còn dở dang thôi
những cánh thư yêu đừng nên kết vội vàng
những cánh buồm đừng nên dừng bến đỗ
Anh cứ hẹn nhưng anh đừng đến nhé
cuộc đời buồn khi tình đã lên ngôi
có biết bao nhiêu tình say đắm tuyệt vời
đều dở dang như tình mình thế thôi ..
Ngập Ngừng (Em Cứ Hẹn) – Hoàng Thanh Tâm
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé
để lòng buồn anh dạo khắp quanh sân
nhìn trên tay điếu thuốc cháy lụi dần
anh sẽ nói: “Gớm sao mà nhớ thế!”
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé
em tôi ơi! Tình nghĩa có gì đâu
nếu là không lưu luyến buổi ban đầu
thuở ân ái mong manh nhưng nắng lụa
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé
để ngày mai tình ái mờ hoa sương
anh sẽ trách cố nhiên nhưng rất nhẹ
nếu trót đi em hãy gắng quay về
Tình chỉ đẹp khi còn dang dở
đời mất vui khi đã vẹn câu thề
thư viết đừng xong thuyền trôi chưa đỗ
cho nghìn sau lơ lửng đến nghìn xưa ..