Nhạc phẩm Từ đó em buồn ra đời gắn liền với một câu chuyện đầy bi thương mà nhạc sĩ Trần Thiện Thanh từng kể lại. Khi còn học Trung học ở Phan Thiết, ông có một người bạn cùng lớp, và cô bạn ấy có một người chị vô cùng xinh đẹp. Người thiếu nữ ấy đã đem lòng yêu một chàng trai tập kết ra Bắc vào năm 1954. Trước lúc chia xa, chàng trai hẹn ước sẽ trở về sau hai năm để cưới nàng làm vợ. Nhưng thời gian trôi qua, mười năm chờ đợi rồi mà tin tức về người yêu vẫn bặt vô âm tín.
Cho đến một ngày, nàng nhận được hung tin rằng chàng trai ấy đã ra đi mãi mãi trong rừng sâu, để lại một niềm đau khôn nguôi. Bao năm thương nhớ, hy vọng ngày đoàn tụ giờ chỉ còn là một giấc mộng tan biến. Nỗi buồn của người đẹp trở nên day dứt hơn bao giờ hết. Nhạc sĩ Trần Thiện Thanh, khi hồi tưởng câu chuyện, đã cảm thán rằng: “Liệu tình yêu trai gái kia, liệu nỗi buồn của nàng, liệu sự chờ đợi mỏi mòn ấy có thực sự đặt đúng chỗ hay không?”…
Lời bài hát
Từ biệt nhau đi giữa mùa trăng xẻ đôi, lúc tình mới thành lời
Trông nhau lần cuối, nước mắt tuôn mặn môi, nước mắt chia đôi đời
Bóng anh khuất sau đồi, lúc mây tím giăng trời
Lúc giông tố tơi bời, lúc đường đời ngăn đôi
Đường đời ngăn đôi để một người sầu lên môi
Nên từ đó em buồn
Tạ từ anh hứa đến tròn hai mùa Xuân sẽ về nối lời thề
Xuân qua hè tới, thấm thoát đã mười đông không tin thư đưa về
Nhớ anh, nhớ vô vàng, nhớ anh nhớ muôn ngàn
Nhớ anh đã bao lần mắt nhòe lệ đêm mơ
Lệ nhòa đêm mơ, mong đợi người về lau khô
Nên từ đó em buồn
Từ đó đâu còn nữa, đêm hẹn xưa tha thiết gọi tên nhau
Từ đó đâu còn nữa, trăng ngày xưa lưu luyến soi đôi đầu
Gương xưa còn đó nhưng bóng hình nào thấy đâu
Áo xưa còn đó nhưng mùi hương phai nhạt rồi
Từ đó, nghe trong lòng, nghe trong lòng mưa gió từng đêm
Vào một đêm sương có người trai hồi hương, báo một tin thật buồn
Tin anh gục chết giữa lúc bang rừng sâu
cho tơ duyên bẽ bàng
Phút giây cuối trong đầu, vẫn không nói nên lời
Vẫn xa cách phương trời, uất hờn nghẹn tim côi
Một đời ngăn đôi nhưng tình đầu làm sao vơi
Nên từ đó em buồn…