Tháng 9/2005, sau ngày lễ, tôi lên Dalat.
Từ tiệm ăn Long Hoa đường 3 tháng 2, tôi băng ngang một con dốc tạt sang Cafe Tùng, nách cắp chai rượu dâu chủ quán Long Hoa tặng, uống dở. Tôi vào Tùng ngồi, góc trong cùng, ngoài phố mưa lạnh lây phây. Cùng đi, là vài người bạn. Tôi muốn đến Tùng uống cà phê, và hồi nhớ quãng thời gian cũ – lúc viết “Vừa Biết Dấu Yêu” (1998).
Chỉ tiếc, vào quán lần này, tôi không có hứng để chia sẻ điều gì về bản thân tôi, về những đau đáu đắng ngọt ngày cũ. Chuyện tầm phào cho hết buổi tối.
“Vừa Biết Dấu Yêu” viết ở Saigon nhưng cảm hứng là từ Dalat. Tháng giêng 1995, tôi đưa lũ sinh viên trò Cao đẳng Sư phạm lên Dalat nghỉ. Chuyến đi bốn ngày, vui, bận rộn. Tôi đi với đoàn suốt, “tham quan du lịch” theo kiểu công nhân viên chức. Không có thì giờ cho bạn bè. Thoáng gặp Nguyễn Tấn Cứ ngồi nhậu ở chợ Dalat. Cười chào, rồi đi.
Một buổi chiều, tôi rời nhà nghỉ, ghé Tùng. Ngồi hút hết một gói thuốc đen. Uống hai tách cà phê đậm đắng. Tôi chẳng có kỷ niệm gì đặc biệt với Dalat, nên có gì để hồi tưởng? Chỉ nghĩ vẩn vơ. Nghĩ đến đôi uyên ương Lê Uyên và Phương. Nghĩ đến Khánh Ly thời khởi nghiệp. Nghĩ đến những nhan sắc Dalat đã mờ khuất. Nghĩ đến chị Nguyễn Thị Hoàng, tác giả kiêm nhân vật Vòng Tay Học Trò. Nghĩ không-gì-cả.
Một Dalat cũ mòn, hết thời xuân sắc, nay gượng dậy điểm phấn tô son lại, giương nụ cười héo ra kéo khách du lịch, càng nghĩ càng buồn.
Thế nên, ở “Vừa Biết Dấu Yêu”, tôi viết về một Dalat những ngày thanh xuân của nó. Ít nhất, đấy phải là không gian của những năm 60, không gian của thơ, của hoa, của tình ái mà tôi (sinh muộn) chưa hề nếm trải.
Em cho ta thơ ngây tình cờ
Nuôi cho tóc xanh lại
Những âm u vừa chớm đã tan đi nhẹ
Em cho ta vô tư tình cờ
Và tô son những đêm dài
Những sớm mai tỉnh giấc đời thành vườn hoa
Dalat trong tâm tưởng tôi, bảng lảng hương đất ẩm, lăn lóc quả thông rụng, bảng lảng sương, bảng lảng mùi củi thông cháy rực trong lò sưởi. Dalat trong tâm tưởng tôi, là những con phố vừa bàn chân nhỏ.
Phố quanh và phố dài
Phố em vừa dấu hài
Vừa một bàn chân bình yên
Gió đêm về gió mừng
Gió reo lòng tưng bừng
Thấy ta vừa biết dấu yêu hồn tinh khôi.
Còn một bài hát khác về Dalat tôi viết ngay sau chuyến du lịch cùng sinh viên: “Dalat Tìm Nhau”, chỉ ghi âm một lần qua giọng Thu Phương.
Từ Quốc Bảo’s Blog:
+ http://quocbaomusic.com/ (chuyện vừa biết dấu yêu)
Lời bài hát
Tóc ai bay ngang lưng trời
nhớ đem mây về trần đấy nhé
áo ai bay thênh thang đồi
vực sâu hé môi cười
Mắt ai xa lung linh đèn
dỗ chiêm bao cuộc tình mới đến
phố ai quen ai xa lạ
đẹp hơn mỗi ngày qua
Em cho ta yêu thương tình cờ
nuôi cho tóc xanh lại
những âm u vừa chớm đã tan đi nhẹ
em cho ta vô tư tình cờ
và tô son những đêm dài
những sớm mai tỉnh giấc
đời thành vườn hoa
Phố quanh và phố dài
phố em vừa dấu hài
vừa một bàn chân bình yên
gió đêm về gió mừng
gió reo lòng tưng bừng
thấy ta vừa biết dấu yêu
hồn tinh khôi ..