Năm 2001, nhạc sĩ Quốc Bảo gặp một anh phóng viên để hẹn phỏng vấn. Vô tình hôm ấy anh phóng viên dắt theo một nữ ca sĩ và có ý định nhờ nhạc sĩ Quốc Bảo sáng tác cho mình một bài hát. Số phận trớ trêu thay, cô ca sĩ có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng mắc một chứng bệnh về mắt – nhìn bất cứ vật gì cũng mờ và tối.
Trong một lần vào phòng thu cùng nhạc sĩ Quốc Bảo, dù đèn trong phòng thu rất sáng nhưng nữ ca sĩ vẫn thấy mọi thứ xung quanh tối và mờ. Ngay chính trong hoàn cảnh đó, thương xót cho thân phận của nữ ca sĩ, nhạc sĩ Quốc Bảo đã cho ra đời câu hát đầu tiên trong bài hát: “Cần đêm trắng để trút vơi lòng đầy”.
Anh phóng viên đứng ngoài rất xót xa và kể cho nhạc sĩ Quốc Bảo nghe chuyện tình của mình và nữ ca sĩ cũng mù mờ như chính đôi mắt của cô. Nhưng vì yêu, anh sẵn sàng bỏ qua mọi thứ và yêu thương, chăm sóc cho nữ ca sĩ.
Chính lúc đó, cảm hứng của một người nghệ sĩ dâng trào và một tuyệt phẩm đã ra đời được khán giả đón nhận nồng nhiệt, Dạ Khúc. Thời gian trôi qua, cô ca sĩ ấy đã chữa lành đôi mắt và trớ trêu thay, cô đi lấy .. một người khác ..
Nguồn tư liệu:
+ http://dantri.com.vn/ (Chí Tài tiết lộ bí mật phía sau bài hát “Dạ khúc” của nhạc sĩ Quốc Bảo)
Lời bài hát
cần thêm nắng để em nhìn vừa bóng tối
cần thêm anh hỏi han cho giấc trưa em yên lành
cần thêm những lần hẹn như cuối cùng
cần môi nóng để biết lòng còn ấm cúng
cần thêm anh, cần thêm cho những khi em lo sợ
cần thêm yêu hay cần thôi biết yêu
vẫn như anh còn xa rất xa
vì đã vùi hết những ước mơ dịu ngọt
em thêm cần anh đến muôn lần
nối thêm yêu thương vào với nhau
tình có dậy sóng vẫn cứ xin tình nồng
nối em vào anh chiếc hôn đầu ..