Cho người vào cuộc chiến là một bài hát thịnh hành ở miền Nam Việt Nam vào đầu thập niên 1970. Bài hát ra đời năm 1971, khi cuộc chiến tại miền Nam đang bước sang giai đoạn khốc liệt – sau Mậu Thân 68 và trước Chiến dịch Xuân-Hè (Mùa Hè Đỏ Lửa) năm 72. Trong khoảng thời gian này, lệnh Tổng động viên được ban hành, kêu gọi thanh niên thi hành nghĩa vụ quân dịch. Những cậu trai 17-18 tuổi, nếu không được hoãn dịch vì lý do gia cảnh, sức khỏe, hoặc học vấn, phải gia nhập quân đội. Hàng ngàn học sinh, sinh viên trong tuổi quân dịch phải bỏ dở việc học hành lên đường làm nghĩa vụ công dân. Biết bao nhiêu chuyện tình trong cuộc chiến phải dở dang vì chàng trai phải đi lính. Những cô gái có người yêu ra đi thường phải chịu cảnh cô đơn trong thời gian xa vắng người yêu, như người chinh phụ chờ chồng đi đánh giặc ngoài biên ải xa xôi trong Chinh phụ ngâm khúc.
Cho người vào cuộc chiến nói lên tâm trạng một cô gái chấp nhận việc cho người yêu cô ‘vào cuộc chiến’ và lời tâm tình của cô dành cho người yêu.
* Nhật Ngân tên thật là Trần Nhật Ngân, Mặc Thế Nhân tên thật là Phan Công Thiệt, hai nhạc sĩ đã dùng họ của mình để ký danh bài này là Phan Trần ..
Nhạc sĩ Nhật Ngân
Nhật Ngân (1942-2012), ông được biết đến nhiều qua một số tác phẩm trước 1975 như “Tôi đưa em sang sông” (đồng tác giả Y Vũ), “Xuân này con không về”, “Qua cơn mê”, “Một mai giã từ vũ khí”. Một số bút hiệu khác của ông là Trịnh Lâm Ngân (khi viết chung với Trần Trịnh), Ngân Khánh, Song An ..
Nhạc sĩ Mặc Thế Nhân
Mặc Thế Nhân sinh năm 1939 ở Gò Vấp, tỉnh Gia Định trong một gia đình tầng lớp trung lưu. Về bút danh Mặc Thế Nhân, ông lý giải có nghĩa là “Góp giọt mực cho đời” chứ không phải theo nghĩa đen như nhiều người nhầm tưởng. Ngoài ra ông còn có bút hiệu khác là Nhã Uyên ..
Nguồn tư liệu:
+ https://www.facebook.com/danlambaovn/ (Dân làm báo VN – Fanpage)
+ https://vi.wikipedia.org/ (Mặc Thế Nhân – Wikipedia)
+ https://vi.wikipedia.org/ (Nhật Ngân – Wikipedia)
Lời bài hát
Anh bỏ trường xưa, bỏ áo thư sinh
theo tiếng gọi lên đường
anh đi vì đất nước khổ đau
anh đi anh quên thân mình
em vì anh tóc bới chẳng lược cài
thôi điểm trang, má phấn chẳng cần dồi
xa phồn hoa với những chiều dập dìu
cho anh vững lòng anh đi
Đêm rồi lại đêm, một bóng đơn côi
em nhớ người phương trời
tâm tư chẳng biết nói cùng ai
đơn sơ em ghi đôi dòng
mong người đi giữa súng đạn chập chùng
xin hiểu cho giữa cát bụi thị thành
bao giờ em cũng vẫn bền một lòng
thương anh suốt đời anh ơi
Mai kia anh trở về, anh trở về
dẫu rằng dẫu rằng không còn vẹn như xưa
dù anh trở về trên đôi nạng gỗ
dù anh trở về bằng chiếc xe lăn
hoặc anh trở về bằng chiến công đầy
tình em vẫn chẳng đổi thay
Anh giờ ở đâu
đồi núi cao nguyên hay cuối miền sông Hậu
đêm nay ở đó gió lạnh không
sương khuya có giăng giăng đầy
phương này em với những lời nguyện cầu
cho người đi sẽ có ngày trở về
cho tình ta thắm thiết tựa ngày đầu
xin cho chúng mình còn nhau ..