Trần Tiến có tuổi thơ và tuổi trẻ gắn bó với Hà Nội. Trong ký ức của ông, Hà Nội trước kia thật thanh bình. Phố vắng, người thưa. Ông nói: “Tôi không thể nào quên được Hà Nội trong ký ức của những ngày thơ bé. Tôi đi qua rất nhiều con phố. Mùi thuốc bắc ám vào tôi, một mùi thơm thảo dịu dàng, linh thiêng như không có thật. Tôi lắng nghe tiếng động mơ hồ, tiếng thở hiền hòa của những dãy phố cổ xưa. Tôi ngửi mùi của người nghèo trong những dãy nhà ẩm mốc dột nát. Giờ đây mỗi lần bắt gặp lại cái mùi ấy ở đâu đó trong cuộc đời lòng tôi lại rưng rưng muốn khóc. Còn một thứ mùi ám ảnh tôi không nguôi nữa, ấy là mùi của những lá cây mục trên đường phố sau mưa ..”
Nguồn tư liệu:
+ http://nhipsonghanoi.hanoimoi.com.vn/ (Nhạc sĩ Trần Tiến – Kẻ Hà thành lãng du)
Lời bài hát
Phố nghèo xưa, mái ngói nghèo xưa
ngoài ga cũ tiếng còi xa buồn
phố mờ sương, mái ngói mờ sương
thiếu phụ buồn thương đi trong sương như nhân ảnh mờ
Phố buồn nâu, mái ngói buồn nâu
cà phê đắng rơi từng giọt nâu buồn
phố của tôi, thơ ấu đời tôi
chiếc lá bàng rơi trong đêm mưa những ảo ảnh xưa
Ở nơi ấy tôi còn nhớ mối tình xưa
người thiếu nữ đã gặp tôi ngượng ngùng
khăn quàng cũ cuối mùa thu mẹ đưa em qua phủ Tây Hồ
ở nơi ấy tôi còn nhớ mẹ của tôi
bao đêm trắng nhìn về phía chân trời
mẹ cầu kinh Ðức Phật Quan Âm phù hộ cho con phiêu bạt trở về
Phố nghèo xưa, mái ngói nghèo xưa
ngoài ga cũ tiếng còi xa buồn
phố mờ sương, mái ngói mờ sương
thiếu phụ buồn thương đi trong sương như nhân ảnh mờ
Ở nơi ấy tôi còn nhớ bạn bè xưa
dòng máu sĩ bao người đi không về
Tháp Rùa ơi có nhớ bạn tôi
hồn tha phương vẫn quanh quẩn phố phường
Ở nơi ấy Hà Nội nhớ thương mờ xa
là câu hát là bài ca nghẹn ngào
nói gì đâu có nói được đâu
mà sao khoe tóc ngả hai màu
Phố nghèo ơi năm tháng đời tôi, ngày ấy ..