Cùng thời điểm với Về Miền Trung, Bà Mẹ Gio Linh, Quê Nghèo được sáng tác khi Phạm Duy có chuyến công tác ở miền Trung, khi đi qua vùng Quảng Bình (1948).
Tên khai sinh của bài hát, theo tác giả là Bao Giờ Anh Lấy Được Đồn Tây với phần lời được ông nhớ lại trong hồi ký:
Chiều qua, tôi đi qua vùng chiếm đóng
Không bóng trâu cày bên đồng
Vắng tiếng heo gà trên sân
Chiều qua gánh nước cho Vệ Quốc Quân
Nghe tiếng o nghèo kể rằng:
Quân thù về đây đốt làng
…
Bao giờ anh lấy được đồn Tây hỡi anh
Để cho cô con gái không buồn vì chiến tranh
…
Tuy vậy theo danh mục các ca khúc của Phạm Duy in trong tờ nhạc Thanh niên Việt Nam năm 1950, thì ca khúc có giai điệu giống Quê Nghèo là Chiều Qua. Sau đó ông đặt thêm lời khác cho bài và đổi tên thành Quê Nghèo. Phần nội dung không còn xoay quanh một cuộc chiến mà đi vào mô tả hình ảnh của một vùng đất nghèo nàn:
Làng tôi không xa kinh kỳ sáng chói
Có những cánh đồng cát dài
Có lũy tre còm tả tơi
Và sự khốn khó của cư dân, với những ông già cuốc đất, với đám trẻ gầy gò. Những bóng người tát nước bên ngòi từ sáng sớm, nụ cười hiu hắt của người mẹ khi chiều về, bên niềm vui là nồi cơm độn ngô .. Nhưng trong hoàn cảnh cơ cực vẫn còn nghe đâu đó những mơ mộng, đợi chờ, và hy vọng:
Bao giờ cho nối lại tình thương, hỡi ai
Để em ra bến vắng, đón chàng người người chiến binh
Phần lời này nhanh chóng được đón nhận và đã được thu âm bởi nhiều ca sĩ nổi tiếng như: Thái Thanh, Duy Khánh, Khánh Ly ..
Đọc thêm: Chuyện tình buồn – thơ: Phạm Văn Bình, nhạc: Phạm Duy
– Bài viết: Quê nghèo
– Nguồn tin: Wikipedia
– Đường dẫn: https://vi.wikipedia.org/
– Thời gian khai thác: 2021.08.15 15:50 VST
Lời bài hát
Làng tôi không xa kinh kỳ sáng chói
có những cánh đồng cát dài
có lũy tre già tả tơi
ruộng khô có những ông già rách vai
cuốc đất bên đàn trẻ gầy
có người bừa thay trâu cày
Bình minh khi sương rơi mờ trên rẫy
thấp thoáng bóng người trên đồi
tát nước với giọt mồ hôi
chiều rơi thoi thóp trên vài luống khoai
hiu hắt tiếng bà mẹ cười
vui vì nồi cơm ngô đầy
Bao giờ cho lúa được mùa luôn, lúa ơi
để cho cô con gái không buồn vì gió đông
bao giờ cho lúa về đầy sân, hỡi em
để cho anh trai tráng được gần người gái quê
Làng tôi luôn luôn vươn vài đám khói
những mái tranh buồn nhớ người
xơ xác điêu tàn vì ai
nửa đêm thanh vắng không một bóng trai
có tiếng o nghèo thở dài
vỗ về trẻ thơ bùi ngùi
Từ khi đau thương lan tràn sông núi
quê cũ đã nghèo lắm rồi
thêm đói thêm sầu mà thôi
nằm mơ, mơ thấy trăm họ tốt tươi
mơ thấy bên lề cuộc đời
áo dài đùa trong nắng cười
Bao giờ em trở lại vườn dâu, hỡi em
để cho anh bắc gỗ, xây nhịp cầu (anh) bước sang
bao giờ cho nối lại tình thương, hỡi ai
để em ra bến vắng, đón người người chiến binh ..