Nhạc sĩ Văn Phụng tên thật là Nguyễn Văn Phụng, sinh năm 1930 tại Hà Nội, trong một gia đình bốn anh em mà ông là thứ hai. Thuở ấy, phong trào âm nhạc cải cách (tân nhạc) mới du nhập vào nước ta và được giới trẻ nhiệt tình hưởng ứng. Văn Phụng đặc biệt có năng khiếu về tân nhạc nên được các giáo sư dương cầm là bà Perrier và bà Vượng dìu dắt rất tận tình. 15 tuổi, Văn Phụng đã nổi đình đám khi đoạt giải nhất độc tấu dương cầm với bản “La Prière d’Une Vierge” tại Nhà hát lớn Hà Nội, 16 tuổi cậu đã thi đậu tú tài.
Ngặt nỗi ông bố (vốn là thông phán) lại quá ư nghiêm khắc, ông cấm tiệt – không cho cậu con trai đi theo phường “xướng ca vô loài” mà chỉ muốn con mình làm .. bác sĩ, nhưng Văn Phụng theo học ngành y chỉ được một năm rồi bỏ học đi theo tiếng gọi của âm nhạc. Năm 1948, Văn Phụng cho ra đời tác phẩm đầu tay ‘Ô mê ly’ với tiết tấu sôi động, phấn chấn yêu đời: “Ô mê ly đời sống với cây đàn tình tình tang .. Ô mê ly, mê ly đời ta !”.
Ông thường cùng các bạn bè nam, nữ tụ tập đàn hát với nhau. Nếu như trong đám bạn trai, Văn Phụng như là một “chủ súy” bởi ngón đàn tài hoa thì trong đám bạn nữ vút lên một giọng hát rất đỗi “liêu trai” của Châu Hà – người con gái Hà Nội có mái tóc dài vẫn thường thả lỏng như một dòng suối. “Trai tài, gái sắc” cứ quấn quýt bên nhau, thế nhưng ông thông phán lại rất ác cảm với cái bọn “xướng ca vô loài” dễ ghét kia ! Ông tìm đủ cách để ly gián tình yêu của con trai mình. Biết rằng gia đình Văn Phụng không chấp nhận mình, Châu Hà phẫn uất đi lấy chồng và theo chồng vào Sài Gòn để xa hẳn một quá khứ đẹp mà .. buồn!
Châu Hà đi rồi, một thời gian sau Văn Phụng cũng được bố mẹ cưới vợ. Ông chấp nhận như là để khỏa lấp những trống vắng mà Châu Hà đã để lại cho mình. Vợ ông cũng là người Hà Nội nổi tiếng “đẹp người, đẹp nết” rất được bố mẹ chồng thương quý. Đến khoảng đầu thập niên 1950, vợ chồng Văn Phụng đã có 2 người con gái.
Những tưởng mọi sự đã an bài, nhưng tình xưa đâu dễ quên .. Tất cả những nỗi nhớ thương đều được ông đưa vào các ca khúc của mình “Tìm đâu thấy liễu xanh xanh lả lơi. Hay đi tìm dòng suối tóc trên vai ..” (Suối tóc – 1954). Rồi không ngăn được tiếng gọi của con tim, Văn Phụng vào Nam. Châu Hà lúc này đã trở thành một ca sĩ chuyên hát ở đài phát thanh và các phòng trà cùng thời với những Mộc Lan, Linh Sơn, Ánh Tuyết .. Văn Phụng cũng mau chóng hòa nhập vào làng ca nhạc miền Nam. Không chỉ sáng tác ca khúc, ông còn thành lập ban tam ca nam đầu tiên ở Việt Nam với Văn Phụng – Anh Ngọc – Nhật Bằng (1953-1954).
“Tình cũ không rủ cũng tới” nhưng .. không phải dễ dàng gì bởi còn đó những trói buộc gia đình, còn những lời đàm tiếu, dị nghị chung quanh .. Chính những lúc buồn nản nhất, Văn Phụng đã viết Tôi đi giữa hoàng hôn (1962) với điệu slow rock: “Tôi đi giữa hoàng hôn, khi ánh chiều buông, khi nắng còn vương ..”. Ở ‘Tôi đi giữa hoàng hôn’ không hề có cái yếm thế, bi thảm mà là một nỗi buồn lâng lâng, siêu thoát, nhẹ nhàng và trầm ấm đầy chất phương Đông: “.. Dù cho mưa gió bên mái tranh nghèo. Dù cho nắng, dù cho sương khói mịt mờ, niềm tin yêu hằng xin mãi mãi không hề phai ..”
Chính tình yêu đó, cuối cùng, vượt qua mọi trở ngại “Kim – Kiều” đã lại tái hợp, tạo nên một đôi uyên ương nổi tiếng trong làng ca nhạc Sài Gòn một thời. Văn Phụng – Châu Hà có với nhau 2 người con gái (với người vợ trước có 6 con: 5 gái, 1 trai). Văn Phụng mất ngày 17-12-1999 để lại khoảng 60 ca khúc ..
Nguồn tư liệu:
+ http://vietbao.vn/ (Cố nhạc sĩ Văn Phụng: Từ Suối tóc đến Tôi đi giữa hoàng hôn)
Lời bài hát
Tôi đi giữa hoàng hôn
khi ánh chiều buông, khi nắng còn vương
một mình tôi ngắm cánh chim lạc loài
mà lòng mình thấy u hoài
Tôi thương nhớ ngày qua
trên bến Hoàng Hoa, hay những đường xa
thường thường hai đứa dắt nhau tươi cười
mắt say sưa thắm mộng đời
Dù cho mưa gió, bên mái tranh nghèo
dù cho nắng, dù cho sương khói mịt mù
niềm thương yêu hằng xin mãi maĩ không hề phai
nhớ, nhớ, nhớ đêm nào, trên bến tìm sao
hai đứa nhìn nhau, không nói một câu
như thầm mơ ước, ước mơ dạt dào
như thầm hẹn nhau mùa sau
Tôi vẫn đi giữa hoàng hôn
tôi vẫn đi giữa hoàng hôn
tôi vẫn đi giữa hoàng hôn
lòng thương nhớ…