Có những bản nhạc sinh ra không phải từ một phút ngẫu hứng, mà được chắt chiu từ nỗi đau của một câu chuyện đã định sẵn. “Sau lời từ khước” chính là một bản nhạc như thế, một thanh âm được sinh ra để dành riêng cho tiếng lòng câm lặng của Mai.
Câu chuyện bắt đầu khi đạo diễn Trấn Thành đã đi đến những thước phim cuối cùng cho tác phẩm tâm huyết của mình. Anh có một nhân vật, một người phụ nữ tên Mai, với cuộc đời đầy những lằn roi của số phận. Anh có một chuyện tình, đẹp như một giấc mộng nhưng cũng mong manh tựa sương khói. Và anh có một cái kết, nơi tình yêu phải cúi đầu trước hiện thực nghiệt ngã. Tất cả đã ở đó, sống động và trọn vẹn, nhưng dường như vẫn thiếu một điều gì. Thiếu một lời tự sự cuối cùng, một nốt nhạc có thể ôm trọn tất cả những tan vỡ, tiếc nuối và gói ghém lại nỗi bi thương ấy để khắc sâu vào lòng người xem.
Và trong cuộc tìm kiếm thanh âm đồng điệu ấy, Trấn Thành một lần nữa tìm đến Phan Mạnh Quỳnh. Không phải ngẫu nhiên, mà là một sự tin tưởng. Bởi người ta biết, âm nhạc của Quỳnh không chỉ là giai điệu, mà là những câu chuyện được kể bằng nốt nhạc. Anh có khả năng biến nỗi buồn thành thơ, dệt nên những ca từ có sức nặng bóc trần tâm can con người.
Phan Mạnh Quỳnh đã không nhận một “đơn đặt hàng”. Anh nhận một lời gửi gắm. Anh bước vào thế giới của Mai, sống cùng những giằng xé của cô, cảm nhận nỗi đau của một người phụ nữ phải tự tay khép lại cánh cửa hạnh phúc duy nhất của đời mình. Từng thước phim, từng ánh mắt của Mai và Dương đã thấm vào anh, để rồi từ đó, những giai điệu đầu tiên cất lên, chậm rãi, buồn bã, như tiếng thở dài của định mệnh.
Tiếng dương cầm vang lên không phải là những hợp âm rộn rã, mà là từng giọt nước mắt rơi xuống phím đàn. Và rồi ca từ được chắt chiu, không phải để kể lể, mà để chất vấn, để day dứt. “Mình à! Sao đôi ta lại chẳng xuất phát đi chung một chuyến ga đời?”. Câu hát ấy không phải là một câu hỏi, mà là một tiếng nấc nghẹn ngào, là sự bất lực trước hai đường thẳng song song không bao giờ có thể giao nhau.
“Sau lời từ khước” ra đời như thế đó. Không phải là một bản nhạc phim đơn thuần, mà là linh hồn của đoạn kết, là tiếng lòng của Mai khi cô nhìn người mình thương đi về một hướng khác. Nó vang lên đúng vào khoảnh khắc mà mọi lời nói trở nên vô nghĩa, chỉ còn lại cảm xúc vỡ òa…
Lời bài hát
Chăn mền tôi đắp, vẫn còn vương vấn cũ
Sau làn da thắm, vết thương chưa dứt đủ
Thế nên mình đến lúc này
Biết đâu là quá ngây dại
Những lời yêu dấu, thốt ra ru êm tôi
Cung đàn anh tấu, khẽ lay tim bồi hồi
Tôi thấy quên ngày tháng nhạt nhoà
Và tôi đã mơ chuyện của chúng ta
Nhiều lần bên nhau lúc hẹn hò
Còn vài niềm riêng bối rối đầy gượng gạo
Tự dày vò không ngơi bao đêm thâu
Giờ tôi muốn anh hiểu hết tâm tình… để lòng tôi lắng yên
Mình à sao đôi ta, lại chẳng xuất phát
Đi chung một chuyến ga đời
Đã lỡ viết trước câu chuyện yêu không vui
Thứ lỗi cho tôi không thể đợi lúc gặp người
Đành hẹn nơi khác nhé
Đừng buồn ôi yêu thương ơi
Vì mình mang đến cho tôi hạnh phúc thật nhiều
Sẽ dõi ánh mắt trông theo từ xa
Mong sao tháng năm mang tôi đi khỏi
Nỗi khắc khoải tiếc thương khi bỏ lỡ danh phận
Sau lời từ khước, tôi về như lúc trước
Không còn chung bước, chỉ có thêm đôi vết xước
In vào hình hài cuộc đời
Nhiều khi tôi không thể nói điều này đúng hay sai
Tôi lại gai góc giấu đi ưu tư để ngăn mình bật khóc…