Khi những giai điệu đầu tiên của “Khóa Ly Biệt” vang lên, có một điều gì đó thật khác. Nó không vỗ về, không xoa dịu, mà như một mũi kim thêu khẽ chạm vào vết thương lòng mà ta ngỡ đã ngủ quên. Giọng hát tự sự cất lên, kể một câu chuyện buồn đến nao lòng, buồn đến mức khiến người ta tự hỏi: Người viết nên nó đã phải đi qua những tan vỡ đến nhường nào? Nỗi đau nào đã hóa thành giai điệu, và tình yêu nào đã biến sự chia ly thành một bản thánh ca của lòng thủy chung?
Người nhạc sĩ viết nên nó, Đông Thiên Đức, đã từng đi qua những ngày tháng mà anh ngỡ rằng cảm xúc trong mình đã chai sạn. Cuộc hôn nhân đầu tiên khép lại, để lại trong lòng anh một khoảng trống mênh mông, một nỗi buồn không cất thành lời. Những tan vỡ ấy gặm nhấm tâm hồn người nghệ sĩ, trở thành những nốt trầm u uẩn trong bản nhạc đời mình. Anh cứ ngỡ rằng, những giai điệu anh viết sau này cũng sẽ chỉ mang màu của ly tan, của nuối tiếc.
Thế rồi, giữa những ngày u tịch ấy, một tia sáng đã khẽ len vào tâm hồn anh. Tia sáng ấy không phải điều gì cao xa, mà đến từ lời nói giản dị của người vợ hiện tại. Trong một khoảnh khắc tĩnh lặng, cô nhìn anh và nói, giọng chân thành mà kiên định: “Nếu chẳng may anh có xảy ra chuyện gì, em sẽ ở vậy nuôi con”.
Câu nói ấy, nhẹ như một tiếng thở dài, nhưng lại có sức nặng ngàn cân. Nó không chỉ là một lời hứa hẹn, mà là một sự hy sinh, một lời thề nguyện son sắt vượt qua cả sinh ly tử biệt. Nó chạm vào nơi sâu nhất, mềm yếu nhất trong trái tim người đàn ông từng đi qua đổ vỡ. Một sự thủy chung tuyệt đối, một tình yêu không màng đến tương lai biến động, chỉ biết vẹn nguyên tấm lòng cho người mình thương. Khoảnh khắc ấy, những nỗi buồn cũ trong anh bỗng hóa thành một nguồn cảm hứng mãnh liệt.
Và “Khóa Ly Biệt” đã ra đời.
Giai điệu của nó tựa như một dòng suối chảy ngược, len lỏi về miền ký ức đau thương nhưng được gột rửa bởi sự tận hiến của hiện tại. Lời ca như một cuốn phim quay chậm, ở đó có hình ảnh của một người đàn ông chấp nhận từ bỏ tất cả, “vội bán đôi cánh chim quyên”, chỉ để đổi lấy “đôi khóa ly biệt”. Đó không phải là chiếc khóa của sự ích kỷ hay giam cầm, mà là chiếc khóa của lòng thủy chung. Khóa lại mối duyên này, để nó mãi mãi vẹn nguyên, để người thương có thể ngủ yên, dù hai người đã cách biệt hai thế giới.
Bản nhạc tựa như một lời tự sự của chính tác giả, một lời cảm ơn gửi đến người phụ nữ đã dùng tình yêu của mình để chữa lành và “khóa” lại những nỗi đau trong anh. Nó là câu chuyện về sự chia ly, nhưng lại tôn vinh một tình yêu bất diệt.
“Khóa Ly Biệt” không còn là một bài hát. Nó đã trở thành một chứng nhân cho những cuộc tình sâu nặng, một lời an ủi cho những tâm hồn đang mang trong mình một cuộc chia ly, và là một minh chứng rằng, từ những nỗi đau sâu thẳm nhất, tình yêu vẫn có thể nở hoa.
Lời bài hát
Hỡi cơn mưa bao đêm không ngủ
Liệu rằng xa cách bao lâu thì tình sẽ cũ
Hỡi cơn mưa bao đêm không tạnh
Liệu người đứng mãi trong mưa có lạnh không em
Tiếng ai ca khúc oán cung sầu
Mà sầu ai khéo đong đo vừa tròn câu hát
Anh cũng mang một khúc u sầu
Mà sầu anh chất kín khoang mấy độ thuyền hoa
Trời làm gió xé cánh chim Quyên
Mỗi nhịp bước mỗi thước truân chuyên
Người gọi mãi người bịt tai thản lòng ngủ yên
Người hờ hững đến mấy cũng được
Chẳng về với anh nữa cũng được
Thà là Ô Thước
Xin đừng cách biệt âm dương
Anh thật ghét cái chốn đông người
Vừa bảo ta hai đứa xứng đôi
Mình vẫn hai người lại bảo ta không phải một đôi
Anh vội bán đôi cánh chim Quyên
Để đổi lấy đôi khoá ly biệt
Khoá duyên mình khỏi kẻ lạ để người ngủ yên…