Mỗi ca khúc, dường như đều được đo ni đóng giày cho một khoảnh khắc yếu lòng nào đó. Với “Người yêu cũ có người yêu mới“, nó là bản hòa âm của sự im lặng – một nỗi buồn được cất giữ kỹ càng mà ai cũng có thể nhận ra. Tác phẩm của nhạc sĩ Hamlet Trương không cần phải diễn tả bi kịch, nó chỉ thủ thỉ về cảm giác chênh vênh của người ở lại, khi buộc phải nhìn người từng là cả thế giới của mình bước vào một câu chuyện khác. Đó là một cảm xúc chân thật đến ám ảnh, khi lý trí phải dặn lòng buông tay, nhưng trái tim lại lén lút thương xót cho chính mình.
Điều khiến ca khúc này neo lại trong tâm hồn người nghe chính là nguồn cảm hứng của nó. Năm 2016, khi cuốn tản văn cùng tên của tri kỷ Iris Cao ra đời, cái tên đó như một tiếng vọng không mời mà đến. Dường như có một mối duyên giữa văn chương và âm nhạc, khiến Hamlet Trương trở thành người chuyển tải nỗi niềm chung ấy. Anh đã dùng sự thấu hiểu của mình, chứ không phải nỗi đau cá nhân, để viết nên lời thừa nhận thấm thía: rằng có những mối quan hệ, mình chỉ còn cách cất giấu nó thật đẹp đẽ.
Và rồi, cảm xúc sáng tạo ấy đến trong một lát cắt thời gian rất riêng. Nhạc sĩ từng chia sẻ ca khúc được hoàn thành trong khoảng mười phút ngắn ngủi, ngay trước một sự kiện quan trọng. Sự nhanh chóng đó không phải là sự vội vàng, mà là hơi thở của một nỗi niềm đã lắng đọng đến mức chỉ cần một chút xúc tác là bật ra thành giai điệu. Những nốt nhạc cứ thế chảy theo dòng suy nghĩ, đặc biệt là câu hát “Người yêu cũ có người yêu mới… Bước qua tôi sao tim bồi hồi”, nó như một vết xước cũ bất chợt nhói lên trong tim người nghe.
Đến tận bây giờ, ca khúc vẫn là một liều thuốc tinh thần xoa dịu. Nó dạy người nghe về sự vị tha và trưởng thành trong tình yêu: khi thấy người mình từng thương đã tìm được nơi an yên, ta chỉ còn lại sự bâng khuâng và một thoáng hoài niệm. Bài hát giúp ta chấp nhận rằng mỗi cuộc gặp gỡ đều có thời hạn, để rồi học cách trân trọng những gì đã qua và gói ghém tình cũ vào một góc nhẹ nhàng nhất của ký ức.
Lời bài hát
Chiều vắng, bước chân tôi, thinh lặng bước trên con đường
Một người mới vừa qua, hình dáng thân thuộc yêu thương
Người mới, bước bên em, đôi bàn tay đang nắm chặt
Nhìn tôi, khẽ cười nói, như chứng minh tình yêu
Người yêu cũ, có người yêu mới
Bước qua tôi, sao tim bồi hồi
Người yêu cũ, có người yêu mới
Tôi đứng im, nhưng lòng tôi rối
Người yêu cũ, có người yêu mới
Bước bên nhau đoạn đường đi tới
Người ta thay thế tôi bên em, thay thế tôi yêu em, thay thế tôi quan tâm về em
Ngày mai tôi sẽ yêu, một người giống em bây giờ
Người ta sẽ hờn trách tôi bất công vì còn thương em
Hình bóng của em như là lời nhắc cho tôi rằng
Sài Gòn, lạc nhau là mất
Kẻ ở, người đi lối vô tình…