Nhạc sĩ Vũ Thành An tâm sự: “Tôi làm Bài Không Tên Số 7 không dành riêng cho một người nào. Tôi đã suy nghĩ từ lâu khi viết bài hát đó. Khi tôi viết bài đó, tôi nghĩ rằng là thân xác của chúng ta rồi một ngày sẽ không còn nguyên vẹn nữa. Nó sẽ biến đổi. Tôi chỉ nghĩ vậy thôi .. ‘thân em rồi hoang phế, lê theo thời gian giông gió, thôi cũng đành cuối xuống, cho mệnh đời thoát đi ..’
Kính mời quý độc giả tham khảo thêm gần 1000 giai thoại âm nhạc được vangson.info tổng hợp tại trang Thư Viện Giai Thoại
Tôi làm bài đó, khi còn rất trẻ, năm 1969, mới hai mươi mấy tuổi thôi. Tôi đã nhìn thấy thân phận con người sẽ như vậy. Ai cũng phải trải qua như thế thôi. Nhưng có người đón nhận nó, hay có người giữ gìn nó, tùy hoàn cảnh. Đương nhiên ‘Một làn khói trắng ..’ Đó chỉ là khói trắng của thuốc lá thôi. Có người cứ nghĩ là cái khác. Hồi đó tôi chỉ hút thuốc lá. ‘Em’ là một người con gái không có thật. Bài hát viết về thân phận của một người con gái. Bài hát tạo cho người nghe sự xúc động là do nhạc sĩ hòa âm, ca sĩ hát, mỗi người một vẻ. Tôi chỉ là người khởi đầu cho bài hát thôi. Những bài không tên có số thứ tự, nó cũng chỉ là sự tình cờ, do tôi xếp để có đủ 10 bài để giao cho nhà xuất bản thôi ..”
Nguồn tư liệu:
+ http://quanthoigian.forumvi.com/ (Bài không tên số 7)
Lời bài hát
Một làn khói trắng
ru đời vào quên lãng
nâng sầu thành hơi ấm
hơ dịu tình đau
Ngày tàn im ắng
yêu người làm tóc trắng
tâm sự rồi đến đắng
như lệ giờ biết nhau
Đêm vỗ về nuôi nấng
đêm trao ngọt ngào hương phấn
buông lơi dòng tóc mỡ
trên vùng ngày tháng vật vờ
Thân em rồi hoang phế
lê theo thời gian giông gió
thôi cũng đành cúi xuống
cho mộng đời thoát đi
Một đời đổ cho tình yêu
từng đêm dòng nước mắt
sẽ nâng niu đời nhau ư
đớn đau anh
sẽ cho nhau đời nhau ư
xót xa em
dắt đưa nhau mối hận đời người
Trả lại nước mắt
cho mệnh đời son sắt
thôi rồi em cũng mất
cho tình cúi đầu
Một mình đi mãi
trên đường dài không thấy
ai người quen tôi đấy
bao giờ đời sẽ vơi ..