Nhà thơ Phạm Tiến Duật đã từng nói rằng, việc ông có mặt trên tuyến đường Trường Sơn máu lửa, cuốn vào cuộc chiến ác liệt của quân và dân ta là một cuộc phiêu bạt lớn của số phận. Bài thơ Trường Sơn Đông – Trường Sơn Tây của nhà thơ Phạm Tiến Duật sáng tác cuối năm 1969, tại làng Cổ Giang, bên bờ sông Son, tỉnh Quảng Bình. Ngôi làng ấy ở không xa Đường 20 xẻ ngang dãy núi Trường Sơn. Ngay khi mới ra đời, bài thơ đã luôn có mặt trong túi áo của mỗi người lính trên chiến trường.
Khi bài thơ được nhạc sĩ Hoàng Hiệp phổ nhạc thì chất thơ, chất nhạc quyện chặt với nhau, nâng cánh cho nhau vang vọng khắp các chiến trường, thôi thúc hàng triệu trái tim xông pha nơi tiền tuyến, giết giặc lập công… Cùng mắc võng trên rừng Trường Sơn Hai đứa ở hai đầu xa thẳm Đường ra trận mùa này đẹp lắm Trường Sơn Đông nhớ Trường Sơn Tây ..
Nguồn tư liệu:
+ http://baicadicungnamthang.net/ (Phạm Tiến Duật với: Trường Sơn Đông- Trường Sơn Tây)
Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây – Phạm Tiến Duật
Cùng mắc võng trên rừng Trường Sơn
Hai đứa ở hai đầu xa thẳm
Ðường ra trận mùa này đẹp lắm
Trường Sơn Ðông nhớ Trường Sơn Tây.
Một dãy núi mà hai màu mây
Nơi nắng nơi mưa, khí trời cũng khác
Như anh với em, như Nam với Bắc
Như Ðông với Tây một dải rừng liền.
Trường Sơn tây anh đi, thương em
Bên ấy mưa nhiều, con đường gánh gạo
Muỗi bay rừng già cho dài tay áo
Rau hết rồi, em có lấy măng không.
Em thương anh bên tây mùa đông
Nước khe cạn bướm bay lèn đá
Biết lòng anh say miền đất lạ
Chắc em lo đường chắn bom thù
Anh lên xe, trời đổ cơn mưa
Cái gạt nước xua tan nỗi nhớ
Em xuống núi nắng về rực rỡ
Cái nhành cây gạt nỗi riêng tư.
Ðông sang tây không phải đường thư
Ðường chuyển đạn và đường chuyển gạo
Ðông Trường Sơn, cô gái “ba sẵn sàng” xanh áo
Tây Trường Sơn bộ đội áo màu xanh.
Từ nơi em gửi đến nơi anh
Những đoàn quân trùng trùng ra trận
Như tình yêu nối lời vô tận
Ðông Trường Sơn nối tây Trường Sơn ..
Lời bài hát
Cùng mắc võng trên rừng Trường Sơn
hai đứa ở hai đầu xa thẳm
đường ra trận mùa này đẹp lắm
Trường Sơn Đông nhớ Trường Sơn Tây
Trường Sơn Tây anh đi
thương em thương em bên ấy mưa nhiều
con đường mà gánh gạo
muỗi bay rừng già cho dài mà tay áo
hết rau rồi em có lấy măng không
Còn em thương bên tây anh mùa đông
nước khe cạn bướm bay lèn đá
biết lòng anh say miền đất lạ
là chắc em lo đường chắn bom thù
Anh lên xe trời đổ cơn mưa
cái gạt nước xua đi nỗi nhớ
em xuống núi nắng về rực rỡ
cái nhành cây gạt mối riêng tư
Từ nơi em đưa sang bên nơi anh
những binh đoàn nối nhau ra tiền tuyến
như tình yêu nối lời vô tận
là Đông Trường Sơn nối Tây Trường Sơn ..