Nhà thơ Thanh Nguyên tên thật là Lê Thị Thanh Nguyên, sinh năm 1959 tại An Giang, hiện sống cùng chồng và hai con trai tại Tp. Hồ Chí Minh, và công tác tại Nhà văn hoá Quận 3. Bà làm thơ từ thuở còn là nữ sinh trung học Gia Long. Trong thời gian cha đi học tập cải tạo, bà từng làm công nhân sơn mài.
Bài thơ Đánh Mất của bà được nhạc sĩ Hoàng Hiệp phổ nhạc thành bài hát cùng tên.
Đánh mất – Thanh Nguyên
Ngày xưa, em như chiếc bóng bên anh, nhỏ nhoi thầm lặng .. Mười năm, em tan ra thành vệt nắng, gió thốc lên chỉ còn đám bụi mờ. Chuyện tình mình sót lại mấy câu thơ.
Mười năm, anh không ra đi mà như người trở lại. Ướt đẫm tim anh nước mắt em chiều ấy, dù rằng em dấu mặt vào tay .. Bỗng ngỡ ngàng đôi mắt ấy chiều nay.
Anh không có quyền vui mừng bởi anh đâu cố công tìm kiếm. Đành hứng chịu cái tát-tay-kỉ-niệm .. Hỡi thời gian, người hãy phán xét đi
Mười năm, em vẫn bé nhỏ như ngày chia tay, có đúng như vậy? Vẫn xanh non màu lá xưa anh hái – một nhành lan chưa kịp nở hoa. Lối hẹn xưa cỏ phủ nhạt nhoà ..
Ai cắm sẵn trong bình mấy nhành lan tím. Nhờ hoa dạy anh cách mở đầu câu chuyện. Mắt em màu cà phê nâu đen, trong ly anh đôi mắt ấy nhìn lên, sâu lắng .. Rạng rỡ môi em – nụ cười cuối ngày của nắng, gió dường như dừng lại chỗ em ngồi. Chút hương nào gợi nhớ xa xôi ..
Em trở lại hay thời gian trở lại? Anh cố đoán đằng sau vầng trán ấy, cô bé ngày xưa, em đang nghĩ gì?
Đang nghĩ gì? Van em nói ra đi ..
Lời bài hát
Ngày xưa em như chiếc bóng
chiếc bóng bên anh thầm lặng
từ lâu em tan thành tia nắng
gió thốc lên chỉ còn đám bụi mờ
từ lâu em như là mây trắng
gió cuốn mây về chốn mịt mờ
Mười năm trôi qua, trôi qua
anh như không ra đi, không ra đi mà như người trở lại
ướt đẫm tim anh, ướt đẫm tim anh
nước mắt em chiều ấy
dù rằng em, em dấu mặt vào tay
bỗng ngỡ ngàng đôi mắt đó chiều nay
Mười năm trôi qua, trôi qua
anh như không ra đi, không ra đi mà như người trở lại
em vẫn thơ ngây, như lúc chia tay
vẫn tươi xanh màu lá xưa anh hái
một nhánh lan chưa kịp nở hoa
lối hẹn xưa cỏ phủ nhạt nhòa
Em trở lại, hay thời gian trở lại
hỡi cô bé thơ ngây ngày ấy
hỡi đôi mắt năm xưa nhìn anh
hỡi đôi môi với nụ cười lặng lẽ
Em đang nghĩ gì, đang nghĩ gì, đang nghĩ gì
anh van em, van em nói ra đi ..
Bài hát tuyệt vời cả ca từ và nội dung khiến người nghe khắc khoải , cảm ơn nhà thơ và nhạc sĩ Hoàng Hiệp – những người con của An Giang …