Nhạc sĩ Hàn Châu từng nói, trong số những ca khúc ông viết, chỉ có “Về Quê Ngoại” là không mang chuyện tình. Đó là bài hát ông dành riêng cho những hồi ức tuổi thơ, khi sống cùng bà ngoại ở vùng quê Bình Định. Không có cô gái nào để nhớ, không có mối tình nào để tiếc – chỉ có tiếng ru bùi ngùi, có hàng dừa xanh, có câu hò dân tộc và những năm tháng mưa nắng ngược xuôi.
Ông kể: “Tôi viết bài này như một lời mời – mời em về quê ngoại một lần thôi, để thấy nơi tôi chào đời, nơi bà đã nuôi tôi lớn lên bằng tất cả những gì bà có.”
Với Hàn Châu, đó là một chuyến trở về – không phải để yêu, mà để nhớ. Nhớ bà, nhớ quê, nhớ một thời tuổi nhỏ không thể nào quên.
Lời bài hát
Anh xin mời em, xuôi về miền Trung xa lắc lơ
Nơi quê hương anh, có hàng dừa xanh, có ngàn câu hò thắm tình dân tộc
Anh xin mời em, đi về quê Ngoại một lần thôi
Nơi anh chào đời Ngoại ru bùi ngùi, ôi cha chết rồi con sống mồ côi
Qua bao ngày thơ, khói lửa tràn lan anh bỏ đi
Hơn hai mươi năm, chẳng về làng xưa, chắc ngoại đã già, tóc bạc da mồi
Ôi quên làm sao, kỷ niệm êm đềm của tuổi thơ
Anh mơ từng mùa, cơn gió dật dờ, ru anh giấc mộng thiêm thiếp vào mơ
Đây là quê hương anh một dòng sông xanh nước chảy êm đềm
Đây là bà ngoại anh sống đời buồn tanh trên mảnh vườn hoang
Hôm nay anh về vun lại hàng cau cho Ngoại ăn trầu Ngoại sống dài lâu
Cho anh lấy lại tuổi thơ ban đầu đã mất từ lâu
Em vui nhiều không, khi mặt trời lên trên khóm tre
Con chim xinh xinh nó chuyền cành me, xuống đậu sau hè uống giọt nắng hồng
Em thương nhiều không, lưng ngoại đã còng vì thời gian
Quê hương ngoại buồn vì những ngày dài, buôn ba kiếp người anh chẳng về quê…