Đêm thấy ta là thác đổ – Trịnh Công Sơn

Cập nhật lần cuối: 19/11/2025 20:32

Có những đêm dài, người ta không ngủ vì chẳng còn gì để mơ. Trịnh Công Sơn đã viết “Đêm Thấy Ta Là Thác Đổ” trong một khoảnh khắc như thế – khi con người đối diện với chính mình, không còn lớp vỏ nào để che giấu những nỗi buồn đã hóa thành thác lũ trong tâm hồn. Bài hát không chỉ là một bản tình ca, mà là một lời tự thú, một tiếng thở dài của một người đã đi qua nhiều mùa yêu, nhiều lần mất, và nhiều lần không còn gì để giữ.

Sau năm 1975, Trịnh sống lặng lẽ hơn, rời xa ánh đèn sân khấu, dành nhiều thời gian ở Huế và sau đó là Sài Gòn. Chính trong những ngày tháng ấy, ông viết nên những ca khúc mang màu sắc triết lý, đậm chất thơ và đầy u uẩn. “Đêm Thấy Ta Là Thác Đổ” ra đời như một kết tinh của những suy tư về thân phận, về tình yêu đã qua, và về sự cô đơn không thể gọi tên. Trong đêm, khi mọi âm thanh đều lặng đi, ông thấy mình là thác đổ – một hình ảnh vừa dữ dội, vừa bất lực, vừa đẹp đến nao lòng.

Ca từ của bài hát như những dòng nhật ký viết bằng máu và nước mắt. “Vì em đã mang lời khấn nhỏ, bỏ tôi đứng bên đời kia…” – câu hát ấy không chỉ là nỗi đau của một người bị bỏ lại, mà còn là sự thừa nhận rằng có những điều trong đời không thể níu, không thể giữ, dù có yêu đến mấy. Trịnh không viết để trách, ông viết để hiểu, để tha thứ, và để buông. Đó là cái đẹp của người từng trải – không oán hận, chỉ còn lại sự lặng lẽ chấp nhận.

Âm nhạc của Trịnh trong bài này không cầu kỳ, không phô trương. Chỉ cần một tiếng guitar mộc, một giọng hát khàn nhẹ, là đủ để người nghe thấy mình trong đó. Không cần kỹ thuật, không cần cao trào – chỉ cần thật. Bởi vì nỗi buồn thật thì không cần trang điểm. Nó cứ thế mà chảy, như thác đổ, như đêm dài, như một đời người.

“Đêm Thấy Ta Là Thác Đổ” không dành cho những ai đang vui. Nó dành cho những người đã từng mất, từng yêu, từng đứng bên đời mà không ai gọi tên. Và trong khoảnh khắc ấy, họ thấy mình – không phải là một ngọn núi kiêu hãnh, mà là một dòng thác đang đổ – đẹp, buồn, và không thể quay lại.


Lời bài hát

Một đêm bước chân về gác nhỏ
Chợt nhớ đóa hoa tường vi
Bàn tay ngắt hoa từ phố nọ
Giờ đây đã quên vườn xưa

Một hôm bước qua thành phố lạ
Thành phố đã đi ngủ trưa
Đời ta có khi là lá cỏ
Ngồi hát ca rất tự do

Nhiều khi bỗng như trẻ nhớ nhà
Từ những phố kia tôi về

Ngày xuân bước chân người rất nhẹ
Mùa xuân đã qua bao giờ
Nhiều đêm thấy ta là thác đổ
Tỉnh ra có khi còn nghe…


Một hôm bước chân về giữa chợ
Chợt thấy vui như trẻ thơ
Đời ta có khi là đốm lửa
Một hôm nhóm trong vườn khuya
Vườn khuya đóa hoa nào mới nở
Đời ta có ai vừa qua
Nhiều khi thấy trăm nghìn nấm mộ
Tôi nghĩ quanh đây hồ như

Đời ta hết mang điều mới lạ
Tôi đã sống rất ơ hờ

Lòng tôi có đôi lần khép cửa
Rồi bên vết thương tôi quì
Vì em đã mang lời khấn nhỏ
Bỏ tôi đứng bên đời kia…

Cảm ơn Quý Cô Bác, Anh Chị đã ghé thăm Vàng Son! Tư liệu trên Vàng Son được sưu tầm và tổng hợp từ các Quý Báo, Quý Đài trong và ngoài nước. Bằng việc nhấp vào đường dẫn gốc ở mục trích dẫn (nếu có), Quý Cô Bác, Anh Chị có thể xem đầy đủ nội dung bài viết, đồng thời góp phần ủng hộ các phóng viên, biên tập viên - những người đã dày công biên soạn, chắt lọc để đem đến cho chúng ta những nguồn tư liệu tuyệt vời.

Việc đặt quảng cáo/quyên góp giúp Vàng Son có thêm kinh phí duy trì website qua từng năm, rất mong Quý Cô Bác, Anh Chị thông cảm nếu như điều này gây ảnh hưởng đến trải nghiệm trong quá trình sử dụng. Mọi ý kiến đóng góp, phê bình, ... thân mời Quý Cô Bác, Anh Chị để lại bình luận ở mỗi bài đăng hoặc gửi liên hệ thông qua Trang Liên Hệ. Vàng Son xin chân thành cảm ơn!

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận