Năm 1964, trong một góc nhỏ của Sài Gòn nhộn nhịp, nhạc sĩ Hoài Linh lặng lẽ chắp bút, để những nốt nhạc đầu tiên của Về Đâu Mái Tóc Người Thương vang lên như một khúc tình ca. Giai điệu ấy, dịu dàng mà da diết, dường như mang theo hình bóng một mái tóc đen huyền, xõa dài bên rèm cửa, in sâu trong tâm trí ông. Người ta kể rằng, bài hát này không chỉ là một sáng tác, mà còn là lời tâm tình ông gửi đến người vợ duy nhất của mình, bà Trần Thị Duyên, người đã chiếm trọn trái tim ông từ những ngày thanh xuân.
Bà Duyên, một thiếu nữ với vẻ đẹp làm say lòng bao người, từng là tâm điểm của những ánh nhìn ngưỡng mộ. Trong số đó, Hoài Linh, một nhạc sĩ trẻ với tâm hồn đầy chất thơ, đã chọn cách chinh phục nàng bằng âm nhạc. Một buổi chiều định mệnh, ông cất giọng hát “Cô Láng Giềng”, gửi gắm cả tâm hồn mình qua từng câu ca. Lời hát ấy đã chạm đến trái tim bà Duyên, và từ đó, họ cùng nhau viết nên một chuyện tình bền lâu, kéo dài hơn nửa thế kỷ. Mái tóc của bà, trong mắt ông, không chỉ là một nét đẹp mà còn là biểu tượng của tình yêu vĩnh cửu, là nguồn cảm hứng để ông dệt nên những giai điệu bất hủ.
Trong “Về Đâu Mái Tóc Người Thương”, Hoài Linh kể về một chàng trai thầm lặng, yêu mà không dám nói, chỉ biết đứng nhìn người thương “lên xe hoa” về làm dâu xứ lạ. Dù câu chuyện mang nỗi buồn chia ly, người ta tin rằng đó không phải là trải nghiệm thật của ông, mà là sự thăng hoa của một tâm hồn nghệ sĩ, nơi ông tưởng tượng về nỗi đau để trân quý hơn hạnh phúc mình đang nắm giữ. Mỗi khi hoàn thành một sáng tác, ông thường ngồi bên bà Duyên, hát cho bà nghe, để ánh mắt nàng hòa quyện cùng cảm xúc của ông. Tình yêu ấy, sâu đậm và chân thành, đã thấm vào từng ca từ, khiến bài hát trở thành lời tâm sự của bao trái tim từng yêu.
Giai điệu Habanera, sau này được hòa quyện với Bolero, đã mang “Về Đâu Mái Tóc Người Thương” vượt qua thời gian, trở thành một viên ngọc quý trong kho tàng nhạc vàng. Những giọng ca như Hoàng Oanh, Thanh Tuyền, hay Quang Lê đã thổi hồn vào bài hát, để nó mãi vang vọng, chạm đến những tâm hồn mơ mộng. Với Hoài Linh, bài hát không chỉ là một tác phẩm, mà là một mảnh ghép của đời ông, nơi mái tóc người thương mãi là một hình ảnh không phai, lấp lánh dưới ánh trăng của những ngày tháng cũ.
Lời bài hát
Hồn lỡ sa vào đôi mắt em
Chiều nao xõa tóc ngồi bên rèm
Thầm ước nhưng nào đâu dám nói
Khép tâm tư lại thôi
Đường hoa vẫn chưa mở lối
Đời lắm phong trần tay trắng tay
Trời đông ngại gió lùa vai gầy
Lầu kín trăng về không lối chiếu
Gác cao ngăn niềm yêu
Thì thôi mơ ước chi nhiều
Bên nhau sao tình xa vạn lý
Cách biệt mấy sơn khê
Ngày đi mắt em xanh biển sâu
Mắt tôi rưng rưng sầu
Lặng nghe tiếng pháo tiễn ai qua cầu
Đường phố muôn màu sao thiếu em
Về đâu làn tóc xõa bên rèm
Lầu vắng không người song khép kín
Nhớ em tôi gọi tên, chỉ nghe tiếng lá rơi thềm…