Nhạc phẩm “Ai khổ vì ai” được sáng tác vào khoảng đầu thập niên 1970 và lần đầu tiên được thu âm bởi ca sĩ Phương Hồng Quế qua hãng đĩa Sóng Nhạc.
Về hoàn cảnh sáng tác, không có nhiều tài liệu chính thức ghi chép chi tiết về câu chuyện cụ thể đằng sau nhạc phẩm này, một phần vì thông tin về nhạc sĩ Thương Linh khá hạn chế. Tuy nhiên, theo chia sẻ từ ca sĩ Phương Hồng Quế – người đầu tiên thể hiện ca khúc – bà cho biết thời điểm thu âm “Ai khổ vì ai”, bà có dịp làm việc cùng nhóm sáng tác Lê Minh Bằng, một nhóm nhạc sĩ nổi tiếng gồm Lê Dinh, Minh Kỳ và Anh Bằng. Qua một số lời kể lại, có thông tin cho rằng “Thương Linh” thực chất là một bút danh của nhạc sĩ Anh Bằng, được ông sử dụng khi sáng tác trong nhóm này. Nếu điều này đúng, thì hoàn cảnh sáng tác của ca khúc có thể gắn liền với phong cách sáng tác của Anh Bằng – người thường lấy cảm hứng từ những câu chuyện tình yêu buồn, đầy day dứt và phản ánh nỗi đau của con người trong tình yêu.
Lời bài hát mở đầu bằng những câu hỏi đầy cay đắng: “Anh biết chăng anh, em khổ vì ai, em khóc vì ai? Ngày vui đã tan, nhân tình thế thái chỉ còn đống tro tàn…”. Những câu từ này cho thấy ca khúc có thể được viết trong một tâm trạng nặng nề, phản ánh cảm xúc của một người phụ nữ bị bỏ rơi, đau khổ vì sự phản bội hay chia ly. Dù không có thông tin cụ thể về một sự kiện hay mối tình nào làm nền tảng cho bài hát, nhưng bối cảnh xã hội miền Nam Việt Nam thời điểm đó – với chiến tranh, loạn lạc và những mối tình tan vỡ – có thể đã góp phần tạo nên nguồn cảm hứng cho nhạc sĩ.
Lời bài hát
Anh biết chăng anh em khổ vì ai em khóc vì ai
ngày vui đã tan nhân tình thế thái còn lại đống tro tàn
em muốn kêu lên cho thấu tận trời cao xanh
rằng tình em yêu sao giống đời đoá phù dung
sớm nở tối tàn xót xa duyên mình chưa thắm đành dở dang
Thuở xưa ngày đầu của nhau hai đứa vang câu tình ca
ngày đầu của nhau anh đón đưa em về nhà
trăng nước hiền hoà
ngày đầu của nhau hương sắc tình yêu đậm đà
Ngày nay người đành bỏ em canh vắng bơ vơ sầu đau
người đành bỏ em quên phút ta yêu lần đầu
trăng nước bạc màu
người đành bỏ người như sương khói sau chuyến tàu
Anh biết chăng anh em ngủ nào yên em thức nào yên
nhiều khi cố quên nhưng chỉ thêm chuốc vào lòng những ưu phiền
âu yếm hôm qua không xoá được buồn hôm nay
người phụ đời em khi đã cạn chén tình say
để lại thương sầu trót yêu nhau rồi sao nỡ làm khổ nhau ..