Cố nhạc sĩ Tô Thanh Tùng sinh năm 1944 tại Đồng Tháp, mất năm 2017. Nhạc phẩm đầu tay của ông là bài Hồng Ngự Mang Tên Em, được viết năm 1963 (lúc ông 19 tuổi).
Năm 20 tuổi, ông lên Sài Gòn học trường Luật. Năm 1965, chàng sinh viên năm nhất trong dịp về quê nghỉ hè đã gặp và có tình cảm với một cô thôn nữ tên Tuyết (17 tuổi, người cùng xóm). Cô cũng là người chủ động nói lời yêu với ông. Vì đang còn đi học, lại chưa muốn ràng buộc gì nên Tô Thanh Tùng đã lặng lẽ khước từ mối tình trong sáng ấy.
Tuy vậy, mỗi lúc đêm về, trong sự mến thương, day dứt, ông đã viết ca khúc Sao Nỡ Đành Quên tặng cho cô Tuyết mà mở đầu là một lời trách móc rất con gái: Sao anh nỡ đành quên bao lời tha thiết êm đềm / Sao anh nỡ đành quên chuyện tình đẹp như giấc mơ ..
Đọc thêm: Giã từ – Tô Thanh Tùng & Băn Vi
– Bài viết: Tô Thanh Tùng
– Thư viện nguồn mở Wikipedia
– Truy cập gần nhất: 2020.01.16 19:50 Vietnam Standard Time
– Đường dẫn: https://vi.wikipedia.org/wiki/Tô_Thanh_Tùng
– Bài viết: Nhạc sĩ Tô Thanh Tùng và những mối tình dang dở
– Tác giả: T.Nam
– Tòa soạn: Báo điện tử Gia đình & Xã hội
– Xuất bản: 2017.07.20 09:08
– Truy cập gần nhất: 2021.01.16 19:55 Vietnam Standard Time
– Đường dẫn: https://giadinh.net.vn/giai-tri/nhac-si-to-thanh-tung-va-nhung-moi-tinh-dang-do-20170720075856682.htm
Hồng Ngự Mang Tên Em
Tôi có người yêu mang tên Hồng Ngự
giờ đây cách trở xa xôi mịt mờ
lòng còn tràn bao nhung nhớ
hình dáng của người em thơ
trong tôi gói trọn ước mơ
Tôi sẽ về thăm quê hương Hồng Ngự
nhìn lúa Tháp Mười vươn lên đầy đồng
nhìn dòng Tiền Giang êm ái
nhìn cánh chim trời tung bay
mà nghe luyến lưu dâng đầy
Hồng Ngự ơi, tôi sẽ không bao giờ quên
tôi vẫn hay gọi tên em, trong những đêm dài lưu luyến
em yêu ơi em nào biết, trong yêu thương tôi thầm ước
sẽ có ngày có ngày sống mãi bên em
Tôi có người yêu mang tên Hồng Ngự
dù bao cách trở nhưng không nhạt nhòa
tình này dành cho em đó
và khắc ghi vào tim tôi
Hồng Ngự ơi nhớ em muôn đời ..
Sao Nỡ Đành Quên
Sao anh nỡ đành quên bao lời tha thiết mong chờ
sao anh nỡ đành quên chuyện tình đẹp như ước mơ
sao anh nỡ đành quên áng mây chiều nghiêng nghiêng bóng
những con đường quen lối đi mà nay nằm im đó
Sao anh nỡ đành quên bao lời tha thiết êm đềm
sao anh nỡ đành quên cho lòng này đau xót thêm
sao anh nỡ đành quên lúc đi về ai đưa đón
những khi buồn ai đến thăm còn đâu nữa mà mong
Nỡ đành quên sao anh dư âm ngày xưa còn đó
thời gian không làm sao xóa bao lần tay xiết trong tay
nhìn anh, em âu yếm bảo: anh đừng xa vắng em
Sao anh nỡ đành quên kỷ niệm xưa buổi ban đầu
sao anh nỡ đành quên khi tình em đã trót trao
anh ơi nếu một mai có ai hỏi người tên ấy
biết nói gì đây hỡi anh, mà sao nỡ đành quên ..